Từ thanh xuân vườn trường đến cú phản kích trên thương trường. Năm năm rồi, may mắn kia có còn là của tôi không? Hôm nay, ai trong "Hoa Khánh" cũng đang gặp rủi ro của riêng mình. Không vì nguyên nhân nào khác, thân là công ty bị thu mua thì ai mà không lo cho bát cơm của mình? Dù cho người phụ trách đã đảm bảo rằng bên mua sẽ không dễ dàng điều động nhân sự, nhưng không thể chắc chắn được việc không sa thải nhân viên. Nhất là khi nghe nói vị giám đốc mà đối phương cử tới để phụ trách điều chỉnh lại là đại đao vương của nhà họ Châu - Người "chém người không thấy máu, giết người không run tay" trong truyền thuyết? Châu Thư Dật tức tối trừng mắt nhìn Cao Sĩ Đức vẫn đang tỏ ra ung dung trước mắt. Thời gian năm năm đủ để khiến hai chàng trai trở thành hai người đàn ông, cũng đủ để Châu Thư Dật nhìn rõ tình cảm điên cuồng thời trai trẻ? Một người không bao giờ chịu thua như cậu quyết định, nếu anh đã vô tâm thì tôi cũng chẳng cần gì nữa. Từ đó, mây tầng nào gặp mây tầng đó! Không ngờ, sau năm năm oan gia ngõ hẹp, Cao Sĩ Đức lại là người đại diện cho công ty kỹ thuật mà gia đình mình thu mua. Một số 2 vạn năm bị tên vô lương tâm nào đó vứt bỏ quyết định phản kích. Có thể trên phương diện học tập, cậu không thắng được anh ta, nhưng trong công việc, cậu sẽ cho anh ta biết thế nào gọi là sự kiêu ngạo của bên mua! Bạn có bằng lòng tin một người vẫn luôn yêu thương, chiều chuộng mình hay không?
Lúc nào cũng bị người khác chèn ép là cảm giác thế nào? Châu Thư Dật trừng mắt nhìn bảng thành tích của cả lớp trong tay, cậu lại một lần nữa trông thấy cái tên Cao Sĩ Đức đè lên đầu mình. Cậu không hiểu, kể từ năm lớp năm khi người này bước vào cuộc đời cậu, vị trí thứ nhất đã bỏ cậu mà đi, để cậu từ “luôn là số một” trở thành “số hai vạn năm”… Cuối cùng, đến năm lớp 12 thì cậu không chịu đựng nổi nữa. Châu Thư Dật cười trộm, tốt lắm, vào đại học là đường ai nấy đi, cuối cùng họ cũng có thể không gặp lại nhau nữa rồi! Châu Thư Dật vui sướng đón chào cuộc sống đại học, cậu vào câu lạc bộ bơi lội mà mình yêu thích nhất, lúc nào cũng được tán tụng. Nào ngờ, trước khi tốt nghiệp, trong một cuộc thi dành cho sinh viên mới gia nhập câu lạc bộ, cậu lại thấy Cao Sĩ Đức xuất hiện. Lần này, không những chưa kịp đoạt giải quán quân trước mặt đàn chị mà mình yêu thầm, cậu còn bị ngã xuống nước, chuột rút suýt nữa chết đuối. Châu Thư Dật chỉ có ba chữ… Thật – muốn – chết! Sau đó cậu lại phát hiện ra đàn chị hẹn hò với cậu bạn thân nhất của mình, cậu càng muốn đập đầu vào gối tự sát, quả nhiên cứ gặp Cao Sĩ Đức là không có chuyện gì tốt đẹp! Cậu không biết trời đất rộng lớn như vậy, tại sao đi đến đâu Cao Sĩ Đức cũng bám theo cậu. Người đó nói… “Tôi luôn dõi theo cậu”, vậy muốn dõi theo đến lúc nào mới chịu buông tha cho cậu đây?